những cơn gió cứ vun vút tạt qua mặt tôi, rát lắm , tại kiên đang phóng rất nhanh, tôi biết kiên cũng lo cho thủy không kém gì tôi cả , ...tôi quay qua nhìn thủy, thấy em như vậy thì tôi cảm thấy có gì đó thương thủy lắm, thực sự là 1 cô gái như thủy không đáng phải bị như vậy chỉ vì tôi , vừa đi , tôi vừa mong ngóng trước mắt sẽ là cổng bệnh viện để đưa em thật nhanh vào đó, tí nữa ông bác sĩ phán em mà bị làm sao , có lẽ sáng mai trên báo dân trí kiểu gì cũng đưa tin lá cải giật gân có thằng điên chết vì tình mất, chả hiểu sao hôm nay là ngày gì mà mọi người ra đường đông thế không biết nữa , làm cản trở thằng kiên phóng xe ,tôi sôt ruột lắm rồi , không muốn thằng kiên để phí phạm thêm bất kì thời gian trôi qua , Bỗng.....tôi hoảng hồn vỗ mạnh vai thằng kiên : - Ê Ê , sao đen thế không biết nữa, phía trước có công an kìa kiên.quẹo trái mau ... nghe vậy thằng kiên hơi chau mày, nó dừng hẳn xe lại , ngó ngó nghiêng một hồi nhìn về phía mấy chú cơn lốc màu da cam đang đứng show hàng trên vỉa hè rồi bỗng nhiên nó búng tay cái chóc , hớn hở ,phóng thẳng xe đến đám công an đó..
tôi đam phát hoảng hơn : kiên , thằng này mày dính đòn nhiều qúa phê rồi à, sao không quay đầu xe chạy đi ?? thằng kiên , cười nhạt :
- hừ không sao mày để đấy tao lo cho, hôm nay anh em mình gặp hên ....
- what the fắc ? mày đùa tao à , gặp công an chặn đường mà kêu hên, điên mịa nó rồi, !
- mày yên tâm đê, với cả giờ mà vòng lại đi đường tắt thì có mà đến chiều cũng không đưa được thủy đến bệnh viện,.. tôi đánh liều tin tưởng nó :
- thôi được tao tin mày, cố lên kiên nhé, ~~
- . nói rồi kiên vít ga phóng nhanh hơn nữa đến thẳng chỗ đám công an đang đứng trên vỉa hè... 1 chú công an thấy bọn tôi đi 3, không đội mũ bảo hiểm thì nhảy ra , , tuýt còi ầm ĩ... ::: Tuýt tuýt.. ,,dùng dùi cui chỉ chỉ trỏ trỏ ý bảo chúng tôi dừng xe lại đỗ vào lề đường để bọn đó kiểm tra , đùa sao anh trời cứ trêu em vậy nhỉ, đang nguy cấp , đang cần vội vàng mà lại vướng kì đà cản mũi, thằng kiên thấy vậy thì mừng húm , vui vẻ đỗ xe vào lề đường ngay , 1 chú ra dáng làm cấp to nhất của đám cảnh sát giao thông này thấy kiên thì quát um lên : thằng kia, mày làm gì mà đi xe lai 3 lại còn không mu bảo hiểm nữa hả ? biết tao xin cho mày bao nhiều lần rồi không ? kiên ngó lên ổng, cười xòa :
- hì hì, chú thông cảm , cháu đang vội lắm chú ơi, con bạn cháu bị ngất đây này, cháu đang đưa nó vào bệnh viện không để lâu xảy ra gì thì chết...
à thì ra đây là chú thằng kiên thẳng nào nó hớn hở thế, chú cháu lâu ngày không gặp nhau, tâm sự có khác, tình cảm thật, ..... nghe thằng kiên nói vậy , chú đó cứ dòm lom lom hết nhìn vào thủy rồi lại quay qua nhìn tôi với kiên, cứ mỗi lần ông chau mày nhăn trán là tôi lại thót tim, giả sử ổng mà quát : “ Không nói nhiều, đỗ xe vào đây, còn con bé kia kệ nó, phạt tất , bệnh tao cũng phạt, đến anh luyện đào vàng nổi tiếng thế tao còn dám huống chi là vụ này ( câu này tớ chém ^^!) thì có mà ....em iêu ảo lòi “... nhưng may thay, ông lại không thế , dù gì cũng là chú thằng kiên mà, ông nhíu mày khoát tay xua xua : thôi , 2 ông tướng đưa cô bé này vào bệnh viện gấp đi , phóng nhanh lên nhé, nhìn mặt cô bé hơi tái lại rồi kìa,
- dạ vâng , cảm chú, bọn cháu đi trước nhé... nói rồi kiên vù phóng xe đi trước con mắt nuối tiếc và khuôn mặt chảy dài như cái B..( ê này đừng nghĩ lung tung là cái bơm nhé ) của mấy anh thanh niên cảnh sát giao thông còn lại vì ngỡ tưởng bữa này kiểu gì cũng kiếm được vài lít nhắm rượu xiên lô .
thấy kiên phóng xe ra khỏi vòng nguy hiểm mà tôi thở phào , :
- phùù.. cuối cùng cũng thoát, mày làm tao sợ quá kiên ạ, mà phải công nhận chú cháu nhà mày bá đạo gê , ai đời cảnh sát giao thông gì mà xui người đã vi phạm luật giao thông rồi còn bảo người ta phóng nhanh lên, bó tay ..
- chuyện , chú tao mà lại, nhưng kiểu gì tối hoặc mai ông cũng phô với bố tao cho xem
- ừm ừm,, thôi tán dóc để sau, nhanh lên mày, còn đoạn nữa là đến bệnh viện TWT rồi ,
- ok, 2 phút nữa là đến nơi....mày thử xem thủy đã tỉnh chưa hay vẫn ngất vậy, kiên hất hất đầu ra đằng sau ra hiệu cho tôi,,
- thủy vẫn ngất mày ạ , tôi nói mà nhìn thủy đầy lo lắng ....
A kia rồi, cổng bệnh viện TWT đã hiện ra , tôi với kiên gửi vội xe máy của nó rồi tức bế thủy vào bệnh viện luôn, tôi bế thủy đi thẳng vào cửa bệnh viện và thằng kiên cũng đang đi đằng sau, cô y tá trực ban thấy chúng tôi thì chau nói gấp rút : có chuyện gì xảy ra vậy, bạn 2 cháu bị gì thế ?
- bạn cháu bị ...” ngã “ đập đầu nên bạn ngất mất rồi cô ơi ? ( tôi dối vậy để cho cô ý tá biết là ca này quan trọng, cần phải cấp cứu gấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng ),
trời ! vậy à, thế nhanh , nhanh đưa bạn lên giường đẩy kia nhanh lên , tôi đi theo cô ra chỗ xếp giường đẩy và để thủy lên đó, khoảng 2 , 3 bác sĩ nữa thấy vậy thì cũng lao theo sau hỏi tình hình của thủy , : - nhanh , nhanh đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu , ,, tôi và kiên 2 thằng mặt thằng nào cũng hoảng và lo lắng cho thủy, chạy vội đi theo sau đẩy giường cùng cô y tá ...gấp rút đưa thủy đến phòng cấp cứu , nhưng mà tôi chợt thoáng nghĩ , liệu mình bảo thủy bị đập đầu rồi ngất xỉu vậy có hơi nói qúa không nhỉ ? nhỡ họ tưởng thật vậy phẫu thuật phẫu thiết gì thì gay to , nên khi đẩy giường đến của phòng cấp cứu tôi níu tay 1 vị bác sĩ lại : Bác ơi, bạn cháu không phải bị ngã đập đầu nên ngất đâu , lúc nãy bạn cháu bị người ta cầm gậy đánh trúng, chắc do cô bé yếu qúa nên không chịu được đó bác ạ,, vị bác sĩ đó hơi lườm lườm tôi gằn giọng : thế sao nãy cô y tá nói bạn cháu bị vậy , thôi được bác hiểu rồi , cháu ra ngoài phòng chờ và làm thủ tục nhập viện cho cô bé kia nhé,
- cháu ..cháu.. cháu muốn vào cùng được không ạ ? tôi níu tay lại lần nữa vị bác sĩ đó, vì tôi đang rất lo lắng , tôi muốn được lo cho thủy đến lúc thủy khỏi mới thôi
- ơ cái thằng này, có ra không thì bảo ,? bác sĩ quát to lên
- dạ dạ..
tôi tiu nghỉu khi bị đuổi thẳng cổ nhưng vẫn cố nhìn bóng dáng thủy nằm trên giường cho đến khi cánh cửa đóng sập lại, ngó quanh không thấy thằng kiên đâu cả, “ quái lạ hay nó bỏ về rồi, chán nản tôi đi đi ra cái gế đá gần đó ngồi phịch xuống 1 cái thở dài vò đầu bức tóc ..,,,,. bộp ...tôi ngẩng lên xem ai vừa vỗ vai mình, thì ra là kiên,thấy tôi buồn rầu ,nó trấn an tôi ngay....:
- mày đừng lo quá, tao nghĩ thủy sẽ không sao đâu , mày xem , thủy khỏe với cả nội công thâm hậu thế cơ mà, hôm trước còn véo anh em mình xưng hết cả tay cho đến giờ vẫn chưa bình phục đây này !! mày xem,... vừa nói kiên vừa chìa chìa cánh tay vẫn còn in hằn vết móng của thủy ra ...
tôi phì cười vì cái dí dỏm của thằng kiên, nhưng mặt tôi cũng trùng xuống ngay sau đó vì giờ tôi tâm trạng tôi đang ưu phiền lắm , tôi trách thủy tại sao thủy lại thiếu suy nghĩ đến vậy , tại sao thủy lại vì tôi mà phải lao ra đỡ đòn cho tôi, tôi đâu có xứng đáng để cho thủy, 1 cô gái dễ thương , giàu có , xinh đẹp phải làm như vậy , tại sao, tại sao ... hàng loạt câu hỏi tại sao cứ lởn vởn trong đầu tôi mà không hề có bất kì ai giải đáp cả, giá mà tôi có thể chịu đau đớn thay cho thủy thì hay biết mấy, thủy thật ngốc phải không các bạn ? ? ? ...chợt nhớ ra điều gì đó tôi quay qua kiên đang ngồi cạnh : - ê cu, mày đã xuống dưới làm thủ tục nhập viện cho thủy chưa ? nếu chưa để tao đi làm
kiên cố tạo 1 vẻ mặt bình yên mà nhìn tôi đáp lại : - à , rồi , vừa nãy lúc bác sĩ với mày đẩy giường là tao đã chạy đi ngay rồi, à mà tao đăng kí là người nhà bệnh nhân nhé , tôi thoáng chút ngạc nhiên hỏi nó : her , người nhà bệnh nhân á ? thế mày đăng kí là ai ?
kiên cười đầy ẩn ý : - chẹp thì đương nhiên là chồng bệnh nhận rồi , hehe
bực mình với thằng này quá, trêu quá lố rồi đó, tôi đứng lên đá cho kiên phát , còn kiên thì cười chốt lại câu : thôi, thôi, xin đại ca, em biết lỗi khi trêu chị dâu của em rồi , hehe, à, giờ tao về đây , mày cầm lấy điện thoại có gì phone tao nhé ,tối tao qua, mà chắc mày ở đây trông nàng luôn phải không ?
tôi đã nghĩ như vậy từ trước nên cầm lấy điện thoại nó đưa, trả lời luôn : - ừm , thôi mày về đi ,
- ừm, thế tao về nhé, bye mày,,
khi kiên vừa mới quay mặt đi được vài bước tôi cảm thấy có gì đó chới với nên gọi với theo luôn :
- Khoan đã kiên ơi, tao bảo , thấy tôi gọi kiên vội quay lại
- Ơi, có gì không? nó thắc mắc lại
- À , ..à..thực ra..mà thôi... cho tao cảm ơn mày nhé. mày tốt quá ... kiên nghe vậy thì cười xòa đi , không nói gì cả mà chỉ giơ ngón tay cái lên kiểu như ok rồi nó đi luôn........ ngồi 1 mình nhìn người đi qua đi lại cảm giác cô đơn thật, .. nhưng cũng tốt , tôi có thể ngồi yên lặng mà suy ngẫm những gì xảy ra ngày hôm nay ,
hài , qủa không hổ danh là thứ 6 ngày 13, cái ngày gì mà toàn chuyện đen đủi quá trời quá đất luôn, hết đánh nhau loạn xạ ngầu rồi lại đến bị thương 1 cục, nhưng suy cho cùng là vì ai mà xảy ra cái cơ sự này ? vì tôi , vì tôi mà hết thủy, kiên cùng nhiều người nữa bị vạ lây, buồn cho cái cuộc đời này , tôi cũng tự trấn an mình rằng không phải lo đâu , họ không ai trách cứ mày đâu kid à, nhưng lương tâm tôi không cho phép tôi vô cảm phụ ơn mọi người như vậy, sau này tôi sẽ cố gắng báo đáp lại những gì mà họ đã làm cho tôi , tôi hứa sẽ làm như vậy , đang miên man suy nghĩ thì tôi sực nhớ là còn ba mẹ ở nhà nữa, thấy tôi giờ nay vẫn chưa về chắc ông bà lo lắng lắm đây , bằng chứ là vụ hôm nọ : “alô mẹ hả ? con nè, trưa nay con ăn cơm ở trường luôn mẹ nha... chiều nay phải vào học sớm mẹ ạ “ sau 1 hồi thương thuyết bịa đặt lí do tôi cũng làm cho mẹ yên tâm về con trai mình ( dạo này trình độ chém gió của tôi tăng vù vù, không biết học được cái thói hư tật xấu này từ đâu nữa ) , thời gian cứ thế trôi ..trôi.. còn tôi thì không tài nào ngồi yên được , cứ thỉnh thoảng lại chạy lại gần phòng cấp cứu xem nhòm lom lom vào đó xem tình hình thế nào... bỗng “ bốp “... cánh cửa đập phát vào mũi tôi đau điếng,, mình đang dí mặt vào cửa dòm mà không ai bên trong chơi đểu đẩy cửa mạnh phát thế không biết,hix, tôi bật ngửa cả ra người ra, đứng dậy xoa xoa cái mũi ,.cánh cửa mở ra.. thì ra là cô y tá lúc nãy,, cô thấy tôi bị vậy thì vội lại đỡ tôi dậy : “ cháu cháu có làm sao không “
hừ, tôi đang phụ thuộc mụ ý tá này chứ nếu bình thường mắng lại luôn cho mất mặt,
tôi cười xòa và dùng cái mặt ngệt ra hỏi : - dạ không sao đâu cô ạ, cô ơi, bạn cháu làm sao rồi cô ?
chợt cô y tá nghe đến đây thì không nói gì cả, chỉ lắc đầu thở dài rồi quay đi ,
là sao ta ??? tôi gọi với theo : Cô, cô ơi...bạn cháu... cô y tá chẳng thèm nghe tôi nói nữa mà đi thẳng luôn.... kiêu thế?
tôi xem phim hàn xô hàn xẻng nhiều, thấy bác sĩ mà cứ lắc đầu thở dài quay đầu đi không nói gì trước câu hỏi của người nhà bệnh nhân là kiểu gì bệnh nhân không die ( chết ) thì cũng tàn phế võ công , ........ Thôi ... bỏ xừ rồi...chẳng có nhẽ... thủy lại ... đập bốp phát vào đầu mình để xóa ngay đi cái ý nghĩ gở quái mà tôi mới thoáng nghĩ ra....giờ biết làm gì bây giờ... mặt tối cứ tái xầm lại... đầu óc thì quay cuồng cả lên... tai tôi ù dần đi...đứng không vững được rồi... phải cố gắng lắm tôi mới lết ra được chỗ gế đá ngồi...tâm trí hoảng loạn cả lên... thủy ơi...cầu trời đừng có gì xảy ra với em.. không anh cũng không thiết sống nữa đâu....tobe continue.....
Chấp 18 : :
mặc dù mới chỉ là ý nghĩ thoáng qua những thật sự tôi cũng lo lo, nhỡ mà cái ý của cô y tá kia giống với cái ý nghĩ đen đủi mà tôi nghĩ thì sao , vẫn chưa có cái gì gọi là chắc chắn là cái ý đó là thật sự cả, cầu trời sẽ che chở cho thủy, nhấn nha ra ra vào vào nhìn đồng hồ cũng đã khoảng 4 giờ chiều , sự việc thủy bị ngất như vầy mới chỉ có tôi và kiên biết chuyện , đoán chắc rằng giờ ba mẹ thủy ở nhà đang tìm kiếm và lo lắng cho thủy lắm đây , làm sao bây giờ ???
Ngồi đến 5 giờ chiều , tôi đứng dậy đi xuống cuối hành lang chỗ mua đồ ăn cho người nhà bệnh nhân , ăn tạm cái gì lót dạ đã, từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng , tôi với tay gọi bá bán hàng : - bá ơi, bán cháu cái bánh mì đi bá ??
bá bán hàng thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên : - cháu đùa bá à, ở bệnh viện này lấy đâu ra đồ ăn khô là bánh mì vậy, chỉ có cơm với cháo toàn đồ ăn nhẹ thôi cháu ơi
, sặc gì kì dzậy trời , đang tính nói thế cháu “ chán thủy thèm linh “ à nhầm “chán phở thèm cơm “, thì ở đây có không nhưng rồi lại thôi, đành ăn tạm vậy : “ Thế vậy bá cho cháu tô cháo đi “
- ừm, của cháu đây , bà bán mặt thì vui vui múc cháo đưa cho tôi, chắc tại từ sáng đến giờ tôi là thằng mở hàng đầu tiên đây mà, cơ mà bá thì vui còn cháu thì buồn vô tận, ai đời thanh niên 18 bẻ gãy que tăm thế này , răng lợi đủ cả thế mà phải đi húp cháo thay cơm, oải thế không biết,
tôi im lặng không nói gì chỉ lấy tiền trả cho bá , rồi ngó sáng hướng khác , : - Ồi , cái gì thế kia,
đập vào mắt tôi là thằng nhân hà đang cầm 1 túi hoa qủa gì đó đi lên tầng trên của bệnh viện .. không biết giờ này nó còn làm gì trong bệnh viện nữa dzạy nhỉ ? hay là.... hay là bố nó đẻ em bé ? gật gù tán thưởng với ý kiến mình vừa nghĩ,thằng này có hiều, !!! cơ mà tôi với nó đang có mâu thuẫn tốt nhất là nên tránh giáp mặt nó bây giờ , nó mà phát hiện ra, gọi bọn đàn em đến thì có mà đập tôi chèm bẹp chứ đùa à, giờ thân cô thế cô, ngu gì các bạn nhỉ? , tôi cười nhạt và quay trở lại phòng chờ của người nhà bệnh nhân.. húp xong tô cháo ngẩng mặt lên thì giờ này người đã ngớt hẳn người , hồi sáng đông là vậy, giờ chỉ còn lác đác đôi ba người còn bám trụ ở lại liều chết không chịu rời đi khi chưa đưa được người nhà mình về , giống tôi har, giờ lại ngồi và lo lắng cho thủy thôi,,tất cả đành phải trông cậy vào bác sỹ , tôi cũng hận mình thật hèn nhát, bất lực khi mà mới tối qua thôi , còn thề với thủy là sẽ bảo vệ nàng , không bao giờ để nàng bị tổn thương, thế mà giờ đây......,.,
Em ơi cho chị ngồi nhờ ở đây với được không ?
tôi thoáng chút ngạc nhiên , ngó lên xem ai vừa mới kêu mình , hiện ra trong mắt tôi là 1 chị gì đó đang cười cười dò xét ý tứ của tôi, chị này cũng không xinh lắm , có thể nói là nhìn được , tôi đang buồn rầu nên cũng chẳng quan tâm đáp lại tỉnh bơ :
- vâng chị cứ tự nhiên,
nghe tôi nói vậy thì chị gì đó cũng ưng ngay mà ngồi xuống bên cạnh, tôi để ý chị ý còn đặt cái túi bên trong toàn đồ lỉnh kỉnh phích ,cặp ***g, chắc là có người nhà tại bệnh viện rồi ,
- Em có người nhà bị sao dzậy mà phải dzô đây ? chị ý thoáng ngạc tò mò hỏi tôi
- dạ, bạn em bị ngất chị ạ, vừa mới sáng dzô đây cấp cứu đó ,
- ưi, buồn nhỉ, chị cũng vậy , mẹ chị bị đau ruột thừa nên phải dzô viện nè,,, cũng ngồi trông từ sáng luôn, giờ chán quá ra trò chuyện cùng em tí cho đỡ buồn, hì
- vâng em thấy chị từ lúc mới dzô đây rồi,? tôi cười cầu tài ( gì chứ từ bé tôi đã lãnh giáo được tài ngắm gái rồi, cứ có gái đẹp là cho dù có cách xa mấy thiên lí nhãn của tôi cũng phát hiện ra tuốt tuốt )
- ồ , vậy hả, mà làm sao em biết, ( còn chị lại ngạc nhiên )
- thì em biết mà, đến con ruồi bay qua em còn biết con nào con đực con nào con cái cơ , ? tôi chọc chị ý tí cho xua bớt đi cái vẻ mặt buồn của chị ý ,
- lại trêu chị rồi, chị đang buồn không có tâm trạng đùa giỡn vậy đâu
tôi tiu nghỉu ngệt mặt ra luôn, quả là làm ơn mắc phải 1 cục oán chứ không phải oán không đâu , qua trò chuyện với chị, tôi cũng biết chị tên Vy, năm nay 21 tuổi, đang là sinh viên đại học công nghiệp hà lội,cơ mà cái số tôi không hiểu sao đến giờ phút này mà vẫn có gái để tán là sao tar ?? chắc là thấy tôi hiền lành ,dễ gần nên bắt chuyện thôi, có điều phải công nhận là khi bạn đang buồn , mà có ai đó đến trò chuyện , tâm sự cùng bạn, cho dù đó có là người xa lạ đi chăng nữa cũng sẽ khiến mình cảm thấy vui nhẹ bớt nỗi lòng đang mang, ...ngồi trò chuyện với chị công nhân vui thật, tôi cảm thấy bớt hẳn đi cái không khí nặng mùi thuốc sát trùng và ngột ngạt của bệnh viện,nói chuyện với chị đến khoảng 5 giờ thì chị Vy kêu phải về để chuẩn bị đồ ăn tối đem lên cho mẹ, bỏ tôi 1 mình lại tiếp tục lo lắng và buồn rầu sống trong chờ đợi..được một lúc thì .. ...... Cạch ... cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, ông bác sỹ ngó nghiêng 1 hồi rồi nói to : - ai là người nhà bệnh nhân trần lệ thủy vậy ?
thấy vị bác sỹ lúc nãy tôi mừng húm,và lại gần và hỏi tình hình của thủy ngay :
- bác ơi cháu đây, cháu là người nhà bạn đấy, bạn cháu sao rồi bác , ( vừa hỏi mà tâm trạng tôi cũng lo sợ lắm, bác mà cũng lắc đầu bỏ đi giống cô y tá lúc nãy khéo bệnh viện lại chuẩn bị ca cấp cứu thứ 2 vì có bệnh nhân sốc nặng quá lăn ra die mất à ) , vị bác sỹ đó làm mặt nghiêm ngị, từ tốn nói mà cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ : - bạn cháu giờ đã qua tình trạng nguy hiểm rồi , cô bé bị ngất do thể trạng yếu quá không chịu được , bác đã hồi sức và tiêm thuốc cho cô bé đó rồi, sáng mai khi cô bé tỉnh là có thể xuất viện điều trị ở nhà được , à mà thế tối cháu có ở lại trông bạn không ? để bạn biết còn cử y tá qua trông
???? what đờ heo ?? , ông này có khi biết tôi có tình ý với thủy hay sao á , mà còn chơi kiểu gán ghép mỡ để miệng mèo thế này ,,, “ Triển Luôn “ , mừng húm tôi đáp lại ngay : - dạ dạ , vâng, tối cháu sẽ ở lại trông bạn chứ bác, để bạn vậy cháu không yên tâm tẹo nào ,
vị bác sỹ ấy nhìn tôi cười hiền từ rồi nói câu cuối trước khi đi : - ừm, vậy tí dzô trông bạn luôn nhé , .. tôi chợt nhớ ra 1 điều níu tay bác sỹ đó lại :
- à bác ơi,. còn tiền viện phí nữa, hết bao nhiêu để cháu thanh toán ? , bác sỹ đó dòm lom lom vào quyển sổ hồ sơ bệnh nhân rồi phán : - à, hồi sáng có cậu thanh niên đi cùng cháu đã đóng luôn rồi, yên tâm ,
tôi cũng bớt lo hơn , thật sự là thằng kiên mà cứ kiểu sống tốt với tôi thế này khéo tôi phải mang nợ nó cả đời mất, : - dạ vâng cháu chào bác,,,
Đến khoảng 19h30 tối thì thằng kiên qua chỗ tôi,trên tay nó còn cầm cả cái gói bánh, hehe, tối nay có cái mà bỏ vô mồm ồi, tôi mừng lắm , vẫy tay gọi to :
- Ê cu, ở đây , ở đây ,
kiên chạy lại gần tôi , và nó hơi hoảng nói luôn : - cu ciếc gì để sau, có 3 tin , 1 tin cực dữ, tin dữ và tin tốt lành đây, chú muốn nghe tin gì để anh nói nào ,
gì dzay trời , tôi đáp lại :
- anh cho em chọn gói trợ giúp hỏi ý kiến người thân cái , nhưng kiên nạt lại luôn
- tao không đùa đâu, tình hình tin cực kì gay gấn là bố mẹ em thủy đang tìm riết em ý luôn, mai họ sẽ nhờ đến cảnh sát đấy vào cuộc đấy , tôi hơi hoảng đáp lại
- ặc, thôi bỏ xừ, kiểu này tao sắp phải xin sang trường mày rồi kiên ơi
- ủa? sao lại thế kiên tò mò hỏi lại
- thì bị đuổi học chứ làm sao nữa, bố em thủy làm hiệu trưởng trường tao đang học, nghe vậy thằng kiên phá lên cười mừng húm
- ôi, haha , vui quá, chết mày chưa , gái gú cho lắm vào, lại còn dám Triển cả con ông hiệu trưởng trường mình học, vÃi kid, thôi thế cũng được , qua trường tao đi, anh em mình lại đi trinh chiến như xưa, ( hình như có vẻ thằng kiên thích qua trường nó học lắm thì phải )
tôi xua tay gằn giọng vội : tao xin mày,thì ai biết đâu, mãi sau yêu nàng rồi thì mới biết , tao đang lo lại còn đùa được à, đấm phát vô viện luôn bây giờ, à thế còn tin hơi gay gấn thì sao, tôi tò mò hỏi tiếp , kiên có vẻ hơi lo lắng hơn :
- à thì mày sẽ còn phải chuẩn bị tâm lí gặp lại anh long chó săn và thằng nhân gì đó tập 2 chứ sao, hồi bữa mày đánh nó giữ vậy nó lại bỏ qua à,
cái này tôi cũng đã dự trù trước nên cũng chả lấy gì làm lạ, à mà nhắc đến thằng nhân mới nhớ, : - ê kiên này, chiều nay, tao gặp thằng nhân ở bệnh viện này đấy , kiên tò mò hỏi thếm :
- ồ, vậy à, thế nó có ý kiến gì với mày không ?
- không , tao tránh mặt nó , gặp để ăn “ Triển “ à ,
kiên thắc mắc , không biết nó vào bệnh viện làm gì nhỉ ? kiên gãi đầu xuy nghĩ
tôi tỉnh bơ đáp luôn : - bố nó đẻ em bé

- thật mà không điêu đâu ~, với cả có gì ngày mai tính tiếp , giờ tao chỉ lo cho mỗi thủy thôi, lúc nãy ông bác sỹ bảo là tình hình của thủy đã ổn định cả rồi , mừng quá mày ạ , kiên ngeh vậy cũng mừng cười theo , nhưng tôi thấy kiên cười cứ đểu đểu sao á, hình như nó đang nghĩ gì đó mờ ám lắm đây,
tôi hỏi tiếp luôn : - rồi, tin dữ vậy là hãi lắm rồi, tin tốt là gì nói luôn đi cho đỡ căng thẳng , nge đến đây, kiên vuốt râu , mặt thì kiêu kiêu nhìn gét thấy ớn :
- à cũng chẳng có gì quan trọng lắm đâu , thì là mà tối 2 anh chị kid và thủy được ở chung 1 phòng chứ còn làm sao nữa,
- ố my gót, ?? tôi giật mình , miệng lắp bắp hỏi : sao, ...làm sao mày biết ?
kiên thì mặt tỉnh bơ cười đểu : chuyện , anh là gia cát dự mà lị, hê hê hê
hừ bực mình thế không bít, tôi bắt chiếc độc chiêu của thủy, giáng long thập bát “Véo “ vào người thằng kiên khiến nó la bải hải , cười sằng sặc : - ê anh, đừng nóng, để em nói, chả là lúc đóng tiền viện phí , em phải đưa thêm tiền để tối nay 2 anh chị được ở cùng nhau chứ sao nữa, chu toàn chưa cu ?
- mày đúng thật là ngịch hết chỗ nói , tôi vừa tức mà vừa thầm cảm ơn kiên ,,
thằng kiên vẫn chưa thôi cười, nói hùa thêm vào : à mà nãy , cái bà y tá gì gì á từ phòng cấp cứu đi ra mày lo lắm đúng không ?
@@ !, thôi thôi không nói nhiều , tôi đứng bật dậy luôn :
- anh gia cát dự cho em xin chữ kí cái ,anh gia cát dự phán chuẩn đến Lê Duẩn còn phải gật gù, sao cái gì mày cũng biết hết trơn dzay kiên ?
kiên lần này thì cười lớn hơn, kiên nói - à thì lúc đi về tao đã về hẳn đâu , mày thấy lúc bà y tá đi ra lần đầu tiên không ? tao đã dặn bà làm vậy mà ? phải nếm tí khổ cực cho buổi tối nay bên nàng chứ nhỉ,,,??
- what đờ heo ? vãi Kiên , tiên xư mày nữa, chơi anh phát này được lắm, tôi bực mình quá lao lên túm nó đập cho trận thằng qủy sứ, 2 thằng dồn nhau từ đầu hành lang đến tít cuối hành lang bệnh viện, cười đùa rõ to đến nỗi cô ý tá phải ra nhắc thì chúng tôi mới biết ý mà thôi không đùa nữa, 1 phần tôi có thể trở lại vui vẻ vì giờ thủy đã dần hồi phục rồi, vui lắm~ chúng tôi trở lại gế bệnh nhân ngồi , kiên nói : -
- ê cu giờ về nhà tao mà tắm rửa đi, người hôi vậy mai gặp nàng thì mất hết điểm,
tôi nge kiên nói cũng có lí ,: - ừm thế giờ tao về trước nhé, mày ở lại trông thủy giùm tao nha,, nhớ phải trông cẩn thận nha mày, đừng có bỏ đi tán gái đấy ,, ơ nhưng mà ba má mày ở nhà, giờ tao qua thì biết nói gì bây giờ,
kiên nghe vậy thì khoát tay : xùy xùy, ông bà đi công tác 2 ngày rồi, giờ tao ở nhà 1 mình , này cầm lấy chìa khóa mà dzô nhà,
- mà tao mượn tạm quần áo của mày tí xíu har, tôi nháy mắt với nó
- oki , vì tương lai con emchúng ta ~~
- hừ mày chỉ được thế là giỏi ,
nhận chìa khóa nó đưa , tôi phì cười, cu cậu này tin tưởng bạn bè thật , tên tôi là kid rõ ràng trong truyện connan thì kid là 1 siêu trộm , cái tên nói lên thằng trộm rồi, bó tay cu cậu, dám tin tưởng mà giao chìa khóa nhà cho tôi, nhưng sự thật đã chứng minh, sau này kiên cũng vậy cũng, nó rất tin tưởng bạn bè, nhưng chưa hề có ai chơi xấu lai nó, có lẽ kiên có con mắt nhìn người, nó phải hiểu về người đó thì mới dám tin tưởng chớ, Bắt taxi chạy ù về nhà nó tắm rửa tí , rồi tìm đại bộ quần áo nào tôi thấy hợp mắt tí xíu thì mặc, trước khi đi còn không quên xịt tí nước hoa ( hì ngại quá , các bạn đừng cười tôi nhé, ~ bảnh chút xíu chớ lị , mấy khi được gần nàng cả đêm đâu, hehe ) , lên đến chỗ bệnh viện, đập vào mắt tôi là cảnh thằng kiên đang tán chuyện , xung quanh nó còn có 3 ẻm lận cũng đang tíu tít cùng nó,
- Nản, bó tay toàn tập với thằng này, cái người gì đâu mà suốt ngày gái gú, thấy gái đẹp là cứ tớn mãi lên giống y chang tôi dzậy, @@! kiên thấy tôi thì vẫy tay ra hiệu ý bảo là lại chỗ nó, thấy mấy đứa con gái cạnh kiên thì tôi run run gì chứ từ hồi bé tí cho đến nay, tôi đã mắt tật nhát gái lạ rồi, cứ gặp đứa con gái ( xinh nhá xấu không tính @@!) thì không hiểu sao người và tâm trí tôi cứ làm sao á, để lên mây , ngơ ngơ ngơ như thằng ngố hết trơn hết trọi, tôi hơi ngài ngại tiến đến gần kiên , giờ nó không ở trong bệnh viện nữa mà đã ra ngoài đứng rồi , khi tôi lại gần kiên nói luôn : - mày về nhà tao tranh thủ ngủ bù à mà sao lên muộn thế mày ?
tôi tỉnh bơ : - à thì là mà bắt xe taxi khó quá ,mãi mà không được nên tới trễ xíu à`~
- xạo dzữ vậy cha nội, giờ đó mà không bắt được taxi á, , mấy bạn nữ nghe vậy thì nhìn tôi che miệng cười, cảm thấy hơi quê quê trước mấy bạn nữ đó nên tôi đổi chủ đề ngay :
- à thế mấy bạn này là ...
tôi vừa nói vừa chỉ vào mấy bạn đó , 1 bạn nữ thấy tôi nói vậy thì tiến lại gần tôi luôn,
- em chào anh, bọn em đều là bạn của kiên hết anh à, em tên Hiền còn bạn kia tên Linh , bạn đứng kế kiên tên My ,
tôi cười tươi hết mức dù gì lần đầu gặp tạo ấn tượng tốt tí chứ nhẩy :
- hì hì, chào bạn nha ,
sau màn chào hỏi xã giao, dù gì thì tôi vẫn yêu thủy lắm nên giờ hạ phải hạ quyết tâm chỉ để ý đến mình thủy thôi, nên tôi định vào thăm xem thủy tỉnh chưa luôn,
kiên gọi giật tôi lại :
- ê cu mày đi đâu vậy ,
- tao vào trong xem thủy thế nào rồi
- à giờ vừa nãi cô y tá bảo thủy cũng đỡ nhiều rồi, mày không phải lo đâu, tao vừa vào xem nàng rồi, ở lại đây ngồi tán chuyện cùng bọn tao
các bạn xem thằng kiên biết đùa không? đang lo sốt hết cả lòng ruột , tâm trí nào mà chém gió với bọn nó, cơ mà tôi vẫn phải ngồi ở lại cùng , cố tạo ra 1 nụ cười giả tạo , chủ yếu là nge khi được hỏi đến thì cười trừ ừ ừ, gật gật, ~~ nản @@! trong 3 ẻm đó, tôi thấy thíc my nhất, cô bé có vẻ là người hiền lành thì phải , ( ý khoan , khoan, những đứa con gái mà quen thằng kiên mà hiền lành á, chuyện lạ có thật !), my có vẻ ít nói chỉ cười trừ giống tôi, thi thoảng tôi cũng có đánh mắt qua nhìn my và cũng thật tình cờ my cũng đang nhìn tôi, rồi cả 2 chúng tôi lại ngại ngùng mà lảng tránh ánh mắt của nhau, hì , ngại thật đó, ngồi được 10 phút tôi cảm thấy không hợp lắm nên đánh bài chuần luôn : - e hèm, mọi người khát nước hum ? tớ tranh thủ ra kia mua nước ngọt cho mọi người nha,
kiên nghe vậy thì mừng húm : - phải đó, mấy khi được anh kid đi mua nước cho mà uống, hehe
thằng kiên biết rõ nhược điểm của tôi là nhát gái lạ mà, giờ nó tranh thủ trêu tôi nhiệt tình mà mình không làm gì được, thế mới ức chứ lại ,
- Ờ, cứ chờ đấy, tí tao bỏ độc vào li của mày nha con, hehe, kiên hoảng tán đùa theo : - ặc, xin đại ca thương tình em ,rồi kiên quay qua mấy bạn gái đứng kế : -
- mấy em nói giùm anh cái, thằng kia nói là nó làm thiệt đóa , hix ,
Linh lên tiếng hùa theo : - anh kid , em ủng hộ anh, cho ổng tiêu lun đi, hehe
kiên nge vậy thì bực mình : hừ hừ, con kia, không xui người khác vi phạm pháp luật ha , tù như chơi đóa
tôi phì cười vì màn đối đáp nè , xua tay : rồi , tạm tha cái mạng già nhà mi , xin phép mọi người cho tớ đi mua nhé, nói rồi tôi cất bước ra đi lun ^^~, mới đi được vài bước thì my gọi với theo : anh kid ơi, chờ em ,. em đi mua với,,,em cũng muốn đi bộ tí cho thoải mái
tôi thoáng chút ngạc nhiên, không hiểu cô bé đòi theo mình làm gì nữa,
- ừm ,cũng được ,
my không nói gì nữa chỉ khẽ gật đầu , hai chúng tôi có lẽ là người mới gặp nhau lần đâu nên cũng ngại, chưa biết bắt đầu câu truyện ra sao cả, tôi đánh liều lên tiếng trước để xóa bỏ cái không gian yên tĩnh :
- à nè, tí nữa đi mua , em mặc cả giùm anh cái nhé, mấy cái khoản mua bán nè anh toàn bị chủ quán lừa hết trơn à , my vui vẻ nhận lời luôn
- hì hì, anh nói quá, em có biết gì đâu ,
- ơ nhìn em ....( đang định nói là xinh với các thứ nữa thì 1 chợt dòng suy nghĩ ngăn tôi lại, người iêu thì đang nằm bệnh trong khi đó lại tranh thủ tán gái ở ngoài, mày tệ quá kid à) nên tôi thôi im lặng là vàng, my ngạc nhiên , cái mũi chun chun lên : - này~~ không được nói xấu người ta nha, nhìn em làm sao nói mau
á , bản chất sư tử lộ rõ nhé, thế mà từ nãi giả bộ ngoan hiền , tôi chữa lời luôn :
- à thì có gì đâu, nhìn em rất là hiền lành dễ thương nè , ,,
- eo, anh trêu em hoài vậy ,khen em hoài à hí hí chắc được khen cô bé cười tít mắt , cái môi chúm chím nhiều đáng iêu gê cơ... tôi hắng giọng
- è hèm...khoan , anh chưa nói hết, nhìn em vậy thế mà lúc nãy gầm gừ dzữ như sư tử á...
my giận dzữ nói : hử cái gì... bít tay bổn cô nương nè....
nói đến đây tôi phải xài ngay ù té quyền ... véo véo.. chạy lẹ không mất mạng mà không hay biết my đã “ lăng ba vi bộ “ ngay sau lưng ,quả này mà tóm được thì thảm rồi,,, cứu tôi với mọi người ơi..@@~.,... tobe continue ......
Có 0 nhận xét cho bài viết Life Of KiD phần8- kidpempem
Đăng nhận xét